Chương 45 Chọn lựa bắt đầu hai ngày trước, bị phân đến quân y viện thành phố T, Lý Ngọc đột nhiên gọi điện thoại cho Trầm Ngôn, bảo ngày mai nghỉ cô ấy muốn đến thăm cô cùng Tăng Tĩnh Ngữ. Trầm Ngôn nói đồng ý xong, chỉ là cô cùng Tăng Tĩnh Ngữ ngày mai đều phải đi làm, không thể theo cô ấy đi ra ngoài, nhiều nhất chỉ có thể cùng nhau ăn một bữa cơm trưa mà thôi. Lúc này Tăng Tĩnh Ngữ đang ngồi ở bên cạnh Trầm Ngôn, rõ ràng nghe được hai người nói chuyện, cô rất không đồng ý mà nói: "Người ta khó khăn lắm mới tới được một lần, chúng ta làm chủ không thể làm như thế được, dứt khoát ngày mai chúng ta xin nghỉ đi chơi một ngày đi, tốt nhất là kêu lên Trịnh Hòa Ninh, kêu cậu ấy ngày mai cũng đến luôn đi, cũng không biết lúc nào thì mới có thể gặp lại, có cơ hội thì cứ tụ tập đi chơi đi." Bên đầu điện thoại kia, Lý Ngọc cũng đã nghe đến đề nghị của Tăng Tĩnh Ngữ , chỉ là cô lại cự tuyệt ý tốt của Tăng Tĩnh Ngữ, hơn nữa lần nữa cường điều không cần xin nghỉ, đến lúc đó cô trực tiếp đi bệnh viện tìm các cô là được. Thấy Lý Ngọc nói như vậy, Tăng Tĩnh Ngữ cũng không tiện cưỡng cầu. Lý Ngọc đến tổng y viện bộ binh khoảng 10h sáng, cô là trước tiên nghĩ tới nơi này ở lại khoảng một giờ đồng hồ, tìm hiểu hoàn cảnh công tác của các cô ấy một chút, đến khoảng mười một giờ rưỡi thì cùng đi ăn cơm. Trước khi đến cô đã gọi điện thoại cho Trầm Ngôn hỏi khoa của họ ở chỗ nào, vừa vào bệnh viện liền xác định mục tiêu, đi thẳng tới phòng cứu cấp. Lúc đó Tăng Tĩnh Ngữ bị bác sĩ phái đi lấy hóa đơn hóa nghiệm của bênh nhân, tại đầu bậc thang vừa đúng gặp Lý Ngọc, hai người đứng ở cửa cầu thang nói chuyện. Lý Ngọc hỏi cô: "Tĩnh Ngữ, nghe nói hai ngày nữa cậu sẽ phải tham gia cuộc thi chọn lựa, cậu chuẩn bị như thế nào?" Tăng Tĩnh Ngữ tự tin trước sau như một: "Theo thành tích bây giờ của tớ, thì không có vấn đề." Lời này không phải là tự luyến, trải qua hai năm cố gắng khắc khổ, viêc học bây của cô quả thật rất tốt. Lý Ngọc không ngờ Tăng Tĩnh Ngữ có lòng tin như vậy, trong lúc nhất thời cũng không biết trong có lòng tư vị gì, chỉ là ngoắc ngoắc môi, nhàn nhạt nói một câu: "Vậy thì tốt." Sau hai người lại tùy tiện nói mấy câu, Tăng Tĩnh Ngữ nói hiện tại có chuyện bận rộn, kêu cô đi khoa cấp cứu tìm Trầm Ngôn đi, cô ấy đang ở nơi đó viết bệnh án đấy. Lý Ngọc gật đầu nói được, nhưng không ngờ lúc này sau lưng đột nhiên truyền đến một hồi mãnh lực, Lý Ngọc mất thăng bằng hướng phía trước ngã xuống, đôi tay theo bản năng che ở trước ngực, chợt đẩy. "A. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Kèm theo thét lên một tiếng , mấy giây sau, Tăng Tĩnh Ngữ đã lăn ra trên cầu thang. Đụng Lý Ngọc chính là một người phụ nữ, mới vừa rồi lúc cô và Tăng Tĩnh Ngữ nói chuyện, bên cạnh có một nữ nhân ở cùng một đôi vợ chồng ở gây gổ. Chuyện đầu năm nay lưu hành nhất là tiết mục Tiểu Tam, người phụ nữ kia mang thai con gái, kết quả lại đột nhiên phát hiện ông xã ở bên ngoài nuôi Tiểu Tam, trong cơn tức giận đến tận cửa chuẩn bị đi dạy dỗ nữ nhân không biết điều kia, nhưng không ngờ hai người cãi vả xảy ra xô đẩy, cô bị Tiểu Tam đẩy một cái xuống đất sảy thai, người vợ kia cũng đủ sắc bén, vừa thấy bụng có cái gì không đúng liền la hét giết người, Tiểu Tam sợ hãi bị người khác nghe được, không thể không đem người đưa tới bệnh viện, chỉ là lúc này, người vợ kia đã gọi điện thoại báo cho ba mẹ của mình. Vì vậy mới có một tiết mục gây gổ chỗ cửa cầu thang bệnh viện như vậy, chỉ là, lại hại Tăng Tĩnh Ngữ thảm như thế. Tăng Tĩnh Ngữ lăn qua tổng cộng mười bậc cầu thang mới dừng lại, rồi té xuống, trên trán có một vết máu lớn, hơn nữa người cũng ngất đi. Lý Ngọc sợ vội vàng chạy xuống nhìn, cũng hướng người gây gổ mới vừa rồi rống to: "Còn không mau đến giúp đỡ một chút." Rất nhanh, Tăng Tĩnh Ngữ bị đưa người mang tới phòng cấp cứu, bác sĩ cau mày liếc mắt nhìn, đối với Trầm Ngôn nói, cô đi theo y tá, đưa cô ấy đi chụp X quang và điện não đồ. Mà đôi vợ chồng kia, cùng Tiểu Tam mặt khẩn trương chờ tin tức, cũng vẫn không ngừng đem trách nhiệm đẩy lên người đối phương. Kết quả lúc Tăng Tĩnh Ngữ đi ra còn chưa có tỉnh lại, chấn thương sọ não thêm đùi phải bị gãy. Trầm Ngôn ngay từ lúc Tăng Tĩnh Ngữ gặp chuyện không may thì đã gọi điện thoại cho Tăng Trường Quân, nhưng người nghe là mẹ Tăng Tĩnh Ngữ - Triệu Tiếc. Triệu Tiếc lưu loát xử lý công việc, sau đó trở về phòng bệnh chăm sóc Tăng Tĩnh Ngữ đang hôn mê, Lý Ngọc đứng ở bên cạnh giường bệnh, mặt xin lỗi đối với Triệu Tiếc nói: "Dì, thật xin lỗi, thật ra người mà họ đụng trúng ban đầu là cháu, nhưng cháu đứng không vững mới làm hại Tĩnh Ngữ té xuống." Nhìn băng gạc thật dầy trên đầu con gái, còn có chân bó thạch cao bị treo ngược lên , Triệu Tiếc đau lòng cực kỳ, nhưng vẫn rõ ràng chuyện này không trách được Lý Ngọc, cho nên trấn an Lý Ngọc nói: "Đây không phải là lỗi của cháu, dì biết rõ con cũng không muốn , đừng quá tự trách." Lý Ngọc đi, Trầm Ngôn trở về phòng cứu cấp để làm tiếp công việc, nhưng mà vẫn cách mỗi một giờ liền chạy đến nhìn Tăng Tĩnh Ngữ một lần xem cô có tỉnh chưa, Triệu Tiếc vẫn ngồi ở trong phòng bệnh chờ cho đến khi Tăng Tĩnh Ngữ tỉnh lại. Tăng Tĩnh Ngữ mê mang tỉnh lại, thấy mẹ cô ngồi ở bên giường phản ứng đầu tiên chính là hỏi: "Sao mẹ lại tới đây." Triệu Tiếc giận cô một cái, "Con đã như vậy mẹ có thể không tới sao? Như thế nào rồi, có khá hơn một chút hay không, có nơi nào còn đau không." Tăng Tĩnh Ngữ sờ sờ băng gạc trên đầu, lại nhìn chân bị treo ngược lên một chút của mình, cô đùa giỡn nói: "Mẹ, tên khốn kiếp nào cho bao con thành như vậy, quá khó coi rồi, không phải là lăn mấy bậc cầu thang thôi sao, nào có nghiêm trọng như thế." Cô vừa nói xong còn giãy dụa cái chân bị treo ngược lên, Triệu Tiếc bị động tác của cô được dọa, vội vàng cúi người giữ chặt bả vai của cô nói: "Con đừng lộn xộn." Tăng Tĩnh Ngữ vẻ mặt đưa đám, "Con cũng vậy không muốn lộn xộn, nhưng ngày mai còn có cuộc thi nữa, em cùng Thiệu Tuấn đã nói rồi, anh ấy nói ở căn cứ chờ kết quả của con, như bây giờ lại như thế này." Tăng Tĩnh Ngữ vẻ mặt đưa đám, "Con cũng vậy không muốn lộn xộn, nhưng ngày mai còn có cuộc thi nữa, em cùng Thiệu Tuấn đã nói rồi, anh ấy nói ở căn cứ chờ kết quả của con, như bây giờ lại như thế này." Cô đã sớm chịu đủ những tháng ngày chia lìa rồi, quanh năm suốt tháng mới có thể thấy mặt một lần, hai năm qua anh không quay lại thăm cô được một lần, mỗi lần thấy Mục Tử Dương ôm Trầm Ngôn mặt ngọt ngào nói "Lão bà, anh nhớ em", cô liền hận không thể lập tức bay đến bên cạnh Thiệu Tuấn, chỉ sợ là chỉ liếc mắt cũng tốt nha. Nhưng hai năm rồi, một lần anh cũng không có trở lại. Mặc dù thỉnh thoảng hai người có gọi điện thoại nói chuyện phiếm vài câu, nhưng nhiều lời hơn nữa của cũng không bằng cái ôm chân thật, cô hoài niệm lồng ngực ấm áp của anh, hoài niệm ánh mắt cưng chìu của anh lúc anh nhìn cô, còn có nụ hôn nóng bỏng. Nguyên tưởng rằng qua không bao lâu nữa là có thể gặp mặt, là có thể một mực cùng nhau, nhưng ai biết đột nhiên ông trời cho cô một cái kinh ngạc lớn như thế, cô biết rõ có chút tự trách, chẳng lẽ là báo ứng, ban đầu cô đả thương tay Trương Tuệ, hiện tại ông trời liền làm cho cô trong thời điểm then chốt nhất, quan trọng nhất làm cô ngã bị thương. Cô khổ sở muốn khóc, bốn năm a, cô chờ bốn năm, Tâm Tâm quyến luyến tham gia chọn lựa để đi căn cứ bệnh viện, để sau này được thường gần nhau với anh, nhưng trong lúc bất chợt tất cả hi vọng biến thành hư vô, thậm chí cô không biết nên làm sao để mở miệng nói với Thiệu Tuấn em đi không được. Tăng Tĩnh Ngữ chấn thương sọ não có chút nghiêm trọng, đầu choáng váng đến mức đồ ăn cũng ăn không vào, hơn nữa tâm tình không tốt, cô càng không muốn ăn, buổi tối Tăng Trường Quân cũng từ bộ đội chạy tới, Tăng Tĩnh Ngữ cầu xin ba cô, nói: "Ba, ba giúp con một chút, con nhất định phải đi căn cứ bệnh viện" nếu như không đi, cô không biết bốn năm cố gắng của minh tính là gì. Tăng Trường Quân bị làm khó, chuyện này thật đúng là ông không nói chính xác, cho nên cũng không cho Tăng Tĩnh Ngữ cam kết gì. Chỉ nói: "Coi như lần này không tham gia thì cũng còn có lần sau, nó luôn tuyển người mà." Tăng Tĩnh Ngữ nghe vậy, lập tức liền sụp đổ, cô vốn chính là người nóng tính, cũng đã đợi 4 năm rồi, chẳng lẽ còn phải đợi. Triệu Tiếc cũng thế, mặt mất hứng nhìn chằm chằm người nào đó, lòng nói: không an ủi con coi như xong, đã vậy còn châm thêm dầu vào lửa. Tăng Trường Quân nhận được ánh mắt chỉ trích của lão bà, trong lòng cũng uất ức, vốn chính là cái lý này, ông lại không nói sai cái gì. Ba người đều không nói chuyện, không khí trong phòng bệnh bắt đầu nặng nề. Tăng Tĩnh Ngữ vẫn không có ăn cái gì, Triệu Tiếc rất đau lòng, không ngừng dụ dỗ cô húp cháo, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ cũng không biết đang cùng người nào giận dỗi, nói gì cũng không chịu uống. Tăng Trường Quân thấy con gái luôn luôn ăn ngon lại như vậy, trong lòng cũng lo lắng, ông nói: "Sao con lại tự làm khổ mình như vậy chứ, nếu không ba gọi Thiệu Tuấn về?" Đó là lính đặc biệt quốc gia, thật vất vả mới có thể bồi dưỡng một người, làm sao có thể nói điều là điều được, nếu là đơn giản như vậy ông đã sớm đem anh điều về rồi, không phải sao? Tăng Tĩnh Ngữ biết đó là lời an ủi của ba, nhưng mà..., cũng chưa chắc gì hết, cho nên cũng không nghĩ đáp lại, trực tiếp nheo mắt lại bắt đầu ngủ. Tăng Trường Quân không biết nên nói những gì, bất đắc dĩ nhìn về phía Triệu Tiếc. Triệu Tiếc nói: "Anh mệt mỏi một ngày rồi, đi về nghỉ ngơi đi, em ở lại nơi này coi chừng con." Tăng Trường Quân có chút khổ sở nhìn Tăng Tĩnh Ngữ một chút, lại nhìn vợ Mỹ Lệ dịu dàng một chút, lôi kéo tay của bà, nói: "Anh gọi người ta kê thêm một cái giường trong này, chúng ta cùng nhau coi chừng thôi." Tay của ông rất dầy, rất ấm, Triệu Tiếc nhìn tay bị ông nắm chặt một chút, hướng ông cười một tiếng, nói: "Em vẫn cho là đời này vĩnh viễn mất đi anh và Tĩnh Ngữ, thật không nghĩ đến ông trời chăm sóc em như vậy." Tăng Trường Quân nghe vậy sững sờ, rồi sau đó nghiêng người đem Triệu Tiếc ôm vào lòng, ông nói: "Đó là bởi vì em đáng giá được ông trời chăm sóc." Lúc tỉnh lại lần nữa đã đến chín giờ tối, chính xác mà nói là cô bị đói tỉnh. Vào lúc cô ngủ Triệu Tiếc cố ý chạy ra ngoài mua thật nhiều đồ ăn cô thích trở lại, hôm nay vừa thấy cô tỉnh lại lập tức đem đồ ở đặt ở trên giường bệnh xếp thành một hàng để cho cô chọn lựa. Tăng Tĩnh Ngữ nhìn bộ dáng lo lắng của mẹ, lại sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, chỉ chỉ bát cháo gần nhất, Triệu Tiếc thấy cô nguyện ý ăn cái gì, trong bụng vui mừng, lập tức đi múc cho cô ăn. Tăng Tĩnh Ngữ thừa dịp mẹ cô xoay người, nhanh chóng hỏi mượn điện thoại di động Tăng Trường Quân ngồi ở bên cạnh . Tăng Trường Quân không cho, nói: "Con trước ăn xong rồi ba sẽ đưa cho con." Tăng Tĩnh Ngữ quyệt miệng, ngượng ngùng thu tay lại. Triệu Tiếc bưng cháo lúc trở lại vừa đúng nhìn thấy mặt cô uất ức, cười nói: "Xem ra con thật đói bụng đến phải luống cuống, tới, nhanh ăn một miếng." Nói xong, Triệu Tiếc đã đem cái muỗng đầy tới bên khóe miệng Tăng Tĩnh Ngữ. Tăng Tĩnh Ngữ há mồm ngoan ngoãn để tùy mẹ đúc cháo cho cô, thật sự là rất rất đói, cô lập tức liền ăn hai chén lớn. Tăng Trường Quân thấy cô ăn no rồi, chủ động đưa di động cho cô. Triệu Tiếc cùng Tăng Trường Quân ra đi, lưu lại Tăng Tĩnh Ngữ một người ở trong phòng bệnh để cho cô gọi điện thoại cho Thiệu Tuấn. Nghe được âm thanh trầm thấp dễ nghe kêu Tĩnh Ngữ của Thiệu Tuấn ở đầu kia, lỗ mũi Tăng Tĩnh Ngữ không khỏi đau xót, vành mắt hồng hồng, cô đột nhiên không biết nên mở miệng nói với Thiệu Tuấn như thế nào, hai người mong bốn năm mau chóng trôi qua để được gần nhau rốt cuộc đã tới, nhưng ông trời lại đúng một giây sau cùng cho bọn họ một cái kinh hỉ thật lớn. Bên kia, Thiệu Tuấn nói: "Tĩnh Ngữ, mấy ngày nay em vẫn còn đi làm sao? Có nghỉ ngơi thật tốt hay không, mặc dù em chuyên nghiệp là rất tốt, nhưng vẫn nên chú ý sức khỏe một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." "Đúng vậy a, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Thiệu Tuấn, hôm nay em đột nhiên bị người ta đụng trúng, té từ trên cầu thang xuống, té gảy chân, không thể đi tham gia tuyển chọn được rồi." Nói xong, cô khóc rồi.
Chương 46 Bên kia, Thiệu Tuấn nói: "Tĩnh Ngữ, mấy ngày nay em vẫn còn đi làm sao? Có nghỉ ngơi thật tốt hay không, mặc dù em chuyên nghiệp là rất tốt, nhưng vẫn nên chú ý sức khỏe một chút, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất." "Đúng vậy a, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, Thiệu Tuấn, hôm nay em đột nhiên bị người ta đụng trúng, té từ trên cầu thang xuống, té gảy chân, không thể đi tham gia tuyển chọn được rồi." Nói xong, cô khóc rồi. Thiệu Tuấn nghe tiếng khóc của Tăng Tĩnh Ngữ, trong lòng chợt hít thở không thông, thật sự không hiểu tại sao đột nhiên chuyện trở thành như vậy, chỉ là cũng may, anh coi như có lý trí, cũng không có rối rắm với cái vấn đề này, mà là rất nhanh bắt được điểm mấu chốt trong lời nói Tăng Tĩnh Ngữ, kiên nhẫn hỏi cô: "Trừ chân bị thương ra thì còn chỗ nào khác bị thương nữa hay không, bác sĩ nói như thế nào? Có nghiêm trọng không." Tăng Tĩnh Ngữ nghe anh nói như vậy, trong lòng thoải mái, tiếng khóc cũng dần dần nhỏ xuống, chỉ là cong môi uất ức nói: "Đầu bị đập, có bị sẹo không cũng không thể biết trước được, còn có chấn thương sọ não, cũng không nghiêm trọng lắm, nhưng màlại gãy chân. . . . . . . . . . . . . . . ." Tuy không nói là nghiêm trọng đến mức nào, chỉ là cô không thể tham gia cuộc thi tuyển chọn, cho nên, cô dù có kéo cái chân gảy đang bó thạch cao này đi tham gia cuộc thi tuyển chọn cô cũng không thể thi được. Thiệu Tuấn trong lòng cũng khó chịu, nhưng chuyện đã như vậy, điều duy nhất anh có thể làm trấn an Tăng Tĩnh Ngữ thật tốt, không để cho cô đoán mò, anh cố gắng an ủi cô, nói: "Tĩnh Ngữ, lần này không được còn có lần sau, em đừng suy nghĩ lung tung, anh vẫn sẽ ở nơi này đợi em." Nhưng mà anh lại không biết Tăng Tĩnh Ngữ hiện tại ghét nhất là nói còn có lần sau, lần sau là lúc nào, cô đã đợi 4 năm rồi, chẳng lẽ còn phải chờ thêm bốn năm nữa, cô thật sự đã chờ đủ rồi, không muốn đợi thêm nữa. Rất nhanh, Tằng Tĩnh giọng mang khẩn cầu, tiếng khóc từ trong điện thoại truyền đến, "Thiệu Tuấn, anh trở lại đi, em không đi căn cứ, em không đi, anh quay về với em là được rồi." "Thiệu Tuấn, chúng ta hai năm không gặp, anh có biết em mỗi lần nghe Mục Tử Ngôn nói với Trầm Ngôn "Lão bà, anh nhớ em" thì em có cảm giác gì hay không, chính em nghĩ, dù là cái gì anh cũng không nói, đơn thuần cho em xem một cái cũng tốt, nhưng mà cái gì cũng không có, thậm chí có thời điểm em cảm thấy có bạn trai cùng không có cũng như vậy, không có gì khác biệt cả." Thế giới đột nhiên an tĩnh, trong điện thoại chỉ còn lại tiếng Tăng Tĩnh Ngữ nức nở, nói câu kia của Tăng Tĩnh Ngữ làm anh có cảm giác như bị một thanh đao bén nhọn đâm vào tim mình, tất cả áy náy liền tựa như tế bào ung thư điên cuồng xảy ra, trong nháy mắt đã đến giai đoạn cuối. Anh đã không biết nên làm sao an ủi cô, anh yêu cô, anh nghĩ cho cô hạnh phúc và cuộc sống sung túc, nhưng trên thực tế, anh cho cô chỉ có chờ đợi vô tận cùng lo lắng, vậy mà, cho dù là như vậy, cho dù áy náy nhiều hơn, thống khổ lớn hơn nữa, anh cũng nói không ra được một lời hứa hẹn gì. Làm quân nhân, kiêng kỵ nhất chính là đào binh, anh dùng lý do gì để quay về, vì bạn gái, vì gia đình, hay là nói bởi vì sợ chết. Trong lính đặc chủng, người nào cũng rất lâu mới có thể trở về nhà một lần, người nào cũng đã từng xông pha những nhiệm vụ thập tử nhất sinh, chẳng lẽ bởi vì cái dạng này liền xin quay về. Không, không thể. Anh trung thành, tín ngưỡng của anh đều không cho phép anh quay về, lính đặc chủng, ba chữ đã khắc vào trong lòng anh rồi, đây là kiêu ngạo của anh, cho dù là Tăng Tĩnh Ngữ cũng không thể lấy. Nhưng. . . . . . . . . . . . . . . "Tĩnh Ngữ, có phải nếu anh không quay về, em sẽ chia tay với anh?" Mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng lời vừa thốt ra, câu có bạn trai cùng không có bạn trai giống như nhau kia quá nghiêm trọng, nghiêm trọng đến anh chỉ có thể nghĩ tới đúng là cô muốn chia tay. Chia tay sao? Cô chưa bao giờ nghĩ tới, cũng không nói, cả đời bọn họ trời nam đất bắc như vậy. Cô vốn cho là mình có thể chịu được, nhưng chân chính đã trải qua hai năm chia xa nhau, cô mới biết ngày đó có bao nhiêu đau khổ, buổi tối mỗi ngày đều nhớ đến anh, mỗi lần anh làm nhiệm vụ cũng lo lắng gần chết, cả đêm ngủ không yên, đặc biệt là lúc Trầm Ngôn cùng Mục Tử Dương ân ân ái ái, cô một người một mình cô đơn , sự chênh lệch quá mức rõ ràng thật để cho cô có loại cảm giác mình không có bạn trai. Cuối cùng, Tăng Tĩnh Ngữ cái gì cũng không nói gì liền tắt rồi điện thoại, cô sợ chia tay, nhưng cô cũng không biết mình phải làm như thế nào để tiếp tục. Cô vốn cho là mình đủ kiên cường, nhưng sự thật chứng minh, cô căn bản cũng không có kiên cường như mình tưởng tượng. Đêm tối lạnh lẽo tĩnh lặng như nước, thời tiết cuối xuân đầu hè theo lý thuyết không thể nào lạnh như vậy được, nhưng Thiệu Tuấn lại cảm thấy lạnh thấu xương . Bốn năm tình cảm, làm sao anh có thể nói bỏ là bỏ được. . . . . . . . Tăng Tĩnh Ngữ nằm liền nằm một tháng, bác sĩ nói chân cô thương tích quá nặng, tốt nhất là bó thạch cao thêm nửa tháng nữa, dĩ nhiên, nếu như cố tháo bỏ sớm thì cũng được, chỉ là có thể sẽ xảy ra một số phát sinh hoặc là lệch vị trí, Tăng Tĩnh Ngữ xem thường, chính cô cũng học y làm sao có thể không biết tình trạng khôi phục của mình, bình thường băng bó một tháng cũng đã gần như hoàn toàn khôi phục rồi, chỉ cần bình thường chú ý một chút cũng sẽ không có vấn đề gì, cho nên, sau một tháng bó thạch cao, vô luận như thế nào cô cũng không muốn bó thêm nữa, chết sống phải đi bệnh viện đem cái chân bó thạch cao này tháo bỏ. Vậy mà Triệu Tiếc làm thế nào cũng không chịu, hai tướng tranh chấp, cuối cùng mỗi người đều thối lui một bước, bó thêm một tuần lễ nữa. Vậy mà Triệu Tiếc làm thế nào cũng không chịu, hai tướng tranh chấp, cuối cùng mỗi người đều thối lui một bước, bó thêm một tuần lễ nữa. Ngày này, trong đài Triệu Tiếc có chuyện, sáng sớm ra cửa, kể từ lúc cùng đài truyền hình Thường Trữ TV kết thúc hợp đồng, về sau Tăng Trường Quân tìm quan hệ đem bà điều đến đài truyền hình ở thành phố T, cùng là người chủ trì, nhưng mà bây giờ cũng chỉ là chủ trì, không cần đi ra ngoài quay quảng cáo, không cần chụp hình, cho nên thời gian trống, rãnh rỗi rất nhiều, đại đa số bà đều ở trong nhà cùng với Tăng Tĩnh Ngữ. Triệu Tiếc ra cửa, Tăng Trường Quân đi đến doanh trại, chỉ có Tăng Tĩnh Ngữ ở nhà một mình. Trong một tháng này, cô mượn lý do dưỡng thương ở nhà làm một con sâu gạo, nếu là trước kia cô còn có thể khí thế hùng hồn mà ngồi đọc sách, nhưng kể từ khi biết không thể tham gia cuộc thi tuyển chọn, cô đã không động vào những thứ sách chuyên nghiệp kia, hơn nữa kể từ ngày cùng Thiệu Tuấn, đến bây giờ hai người cũng không có liên lạc lần nào nữa, cho dù là một cái tin nhắn cũng không có, cho nên khi Thiệu Tuấn đột nhiên xuất hiện ở cửa nhà cô thì Tăng Tĩnh Ngữ chỉ có cảm giác là mình đang nằm mơ. "Anh. . . . . . . . . . . . . . . . . ." Người nào đó tay run run chỉ vào Thiệu Tuấn đang đứng trước mắt, giống như nhìn thấy quỷ không có chớp mắt. Thiệu Tuấn tiến lên một bước, ôm chặt lấy người nói: "Tĩnh Ngữ, anh đã trở về." Tăng Tĩnh Ngữ lặng nửa ngày mới chậm rãi giơ tay lên ôm anh, trong vui sướng mang theo một tia nhàn nhạt nghẹn ngào, hỏi: "Làm sao anh trở lại." Thiệu Tuấn trả lời thành thật: "Đại đội trưởng cho anh nửa tháng, để cho anh trở lại giải quyết vấn đề cá nhân." Tăng Tĩnh Ngữ đẩy Thiệu Tuấn ra: "Anh chuẩn bị giải quyết như thế nào." Nói chưa dứt lời, vừa nói lại để cho cô nhớ tới chuyện đau lòng cũ. Thiệu Tuấn: "Anh còn chưa nghĩ ra." Tằng Tĩnh: ". . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Thôi, người trở lại là tốt rồi, anh biết anh cũng không dễ dàng, vẫn là không muốn so đo với anh. Dù sao hai người yêu nhau, gặp mặt vui sướng rất nhanh sẽ tách ra, lúc trước không vui, hai người cũng sẽ không tiếp tục nói chuyện tình chia tay, bởi vì ai cũng không bỏ được, hai người rất nhanh lại trở về trạng thái tương thân tương ái lúc trước, thật giống như hai năm qua chưa bao giờ chia xa. Thiệu Tuấn thấy chân Tăng Tĩnh Ngữ bó thạch cao như vậy, đau lòng không thôi, không nói hai lời trực tiếp đóng cửa ôm người vào phòng ngủ. Tăng Tĩnh Ngữ thích nhất chính là nhìn hình dạng đau lòng của anh, trong ngực anh cười trộm, một hồi lâu mới dừng lại. Rất nhanh Thiệu Tuấn liền đem người ôm trở về phòng ngủ, nhưng Tăng Tĩnh Ngữ lại nương nhờ trên người anh, thế nào cũng không muốn xuống. Thiệu Tuấn hết cách rồi, chỉ có thể tự mình trên giường sau đó đem người khác đặt ở trên đùi. Tăng Tĩnh Ngữ là một cô nương thiện tâm , ngày đó tâm tình không tốt, nói nặng, trong lòng vẫn băn khoăn, đúng là trong lòng có cảm giác bực bội khó hiểu lại không chịu chủ động liên lạc, hôm nay, gặp người trở lại trong bụng vui mừng, cảm giác bực bội kia cũng bay theo gió rồi, cho nên người cũng cực kỳ dịu dàng. Cô nói: "Thiệu Tuấn, em rất nhớ anh a, anh không biết hai năm nay em nhớ anh nhiều như thế nào đâu, mỗi lần nhìn Mục Tử Dương ôm Trầm Ngôn gọi lão bà là em thật muốn một cước đá bay bọn họ. Còn có a, anh không biết cái tên Mục Tử Dương kia khi người như thế nào đâu, em chỉ dẫn Trầm Ngôn đi quán bar có một lần, cái tên hẹp hòi đó thế nhưng lại mang thù cho đến bây giờ, thỉnh thoảng đem chuyện kia ra kích thích em, còn nói không có một chút tư tưởng giác ngộ, nhìn đến hai người bọn họ thân thiết cũng không biết kiêng dè gì cả, sát vách có người nha, chẳng lẽ bọn họ thật sự không có một chút kiêng dè gì sao. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . ." Tăng Tĩnh Ngữ càng nói càng tức, nhưng Thiệu Tuấn nghe xong lại không nhịn được bật cười, anh là thật lòng vui mừng, còn sợ hai năm không thấy sẽ có cảm giác xa cách, nhưng là bây giờ nghe cô lảm nhảm và một dạng oán trách trước kia, giống như ly biệt hai năm này không có xảy ra, chưa bao giờ từng tồn tại, mà cô cũng giống như vĩnh viễn chưa trưởng thành, còn tự luyến như thế, nhiều chuyện oán trách đáng yêu như thế. Anh nghĩ, may mà anh trở lại, nếu không, nếu quả thật cứ chia tay như vậy, anh nhất định sẽ hối hận cả đời. Một tháng này, mỗi ngày anh đều cảm thấy một ngày trôi qua dài như một năm vậy. Lần đó nói câu nói kia anh liền hối hận, tuy nhiên anh lại không dám chủ động liên lạc với cô, bởi vì anh sợ liên lạc với cô, cô lại thật sự nói chia tay, mỗi ngày hoảng sợ sống qua ngày, chỉ muốn có thể kéo dài một ngày là tốt một ngày. Sau lại, giữa trưa đội trưởng chủ động tìm anh, bởi vì lúc huấn luyện trong mấy ngày gần đây anh đều không tập trung tinh thần, cho nên đại đội trưởng tìm anh đến nói chuyện, cũng hạ xuống mệnh lệnh cho anh, anh đàng hoàng khai báo ngọn nguồn mọi chuyện, đại đội trưởng Lâm Phong vừa nghe, trực tiếp đạp anh một cước nói: "Cậu thật không có tiền đồ, chút chuyện tình này cũng không giải quyết được, không phải là vào căn cứ vệ sinh đứng ư, cũng không phải là muốn đi theo ra chiến trường, chuyện như vậy tôi sẽ báo cáo với cấp trên, có thể có thể đi được hay không còn tùy vào kết quả khảo sát đơn độc." Mặc dù Lâm Phong nói là sẽ báo cáo lại với cấp trên, nhưng trước khi có kết quả cuối cùng, anh cũng không dám bảo đảm cái gì, dù sao bộ đội đặc chủng thuộc về đơn vị giữ bí mật cao, không phải có thể tiến vào dễ dàng, huống chi còn là khảo nghiệm đơn độc, cho nên anh trước khi Lâm Phong cho anh kết quả cuối cùng, anh cũng không nói cho Tăng Tĩnh Ngữ biết, tránh cho đến lúc đó không thành lại để cho cô thất vọng. Phan_1 Phan_2 Phan_3 Phan_4 Phan_5 Phan_6 Phan_7 Phan_8 Phan_9 Phan_10 Phan_11 Phan_12 Phan_13 Phan_14 Phan_15 Phan_16 Phan_17 Phan_18 Phan_19 Phan_20 Phan_21 Phan_22 Phan_24 Phan_25 Phan_26 Phan_27 Phan_28 Phan_29 Phan_30 end Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK